Ảnh: Thái Nguyễn
Trong giờ học toán, cô giáo hỏi cả lớp: “Các em có biết một nửa của 8 là bao nhiêu không?“. Cả lớp đều đồng thanh trả lời bằng 4. Tuy nhiên, ở góc lớp có một cậu học trò ở cuối bên phải lớp học ngồi im, không nói gì. Có lẽ cậu vẫn đang thắc mắc về câu hỏi và câu trả lời một nửa của 8.
Cô giáo cũng nhận ra sự bối rối của cậu bé. Cô từ từ tiến tới chỗ cậu bé và hỏi: “Nam, con có biết một nửa số 8 là bao nhiêu không?”
Cậu bé vẫn nhút nhát cúi đầu khẽ trả lời rằng: “Thưa cô, con không hiểu tại sao một nửa số 8 lại là 4?”
Một số bạn cười nhạo, một số bạn lại nói: “Phép tính đơn giản vậy mà cũng không biết!”. Đủ các sắc thái biểu hiện khác nhau của các bạn học khiến Nam càng xấu hổ. Cô giáo lúc này đặt ngón trỏ lên môi và muốn các em trật tự trở lại.
Cô nói nhẹ nhàng hỏi: “Vậy con cho cô biết câu trả lời của con là gì? Con có thể nói cho cô và cả lớp biết được không?”
Cậu bé ngượng ngùng đứng dậy và chậm rãi đi về phía bục giảng. Cậu nhìn vào con số 8 trên bảng đen một lúc rồi đưa tay lên che một nửa trên của số “8”, sau đó lí nhí nói: “Thưa cô một nửa số 8 là 0 ạ”.
Sau đó, cậu lại di chuyển tiếp bàn tay và che dọc con số 8 rồi nói tiếp: “Nửa số 8 cũng là số 3 ạ”.
Câu trả lời của Nam khiến cả lớp im phăng phắc, và cũng không ai bác bỏ hay cười nhạo cậu nữa.
Nam lo lắng nhìn cô, không biết câu trả lời của mình có đúng hay không, chờ đợi cô giải thích. Lúc này cô giáo bắt đầu chậm rãi tiến về phía bục giảng sau đó vỗ nhẹ nhàng vào vai Nam rồi mỉm cười trìu mến nói: “Câu trả lời của con thật tuyệt vời!”.
Sau đó, cô lấy tiếp trong túi 8 viên bi ve và hỏi Nam: “Con cho cô biết cô có bao nhiêu viên bi ve trong tay?”.
Nam tính một lúc rồi trả lời: “Thưa cô, 8 ạ”.
Cô phân 8 viên bi ra 2 phần bằng nhau và nói: “Vậy con cho biết giờ số lượng mỗi bên là bao nhiêu?”
Nam trả lời: “Là 4 ạ!”
“Đúng rồi! Vậy nếu con cầm đi một nửa số bi này, thì trên tay cô sẽ còn lại là bao nhiêu?”
Cậu bé với khuôn mặt sáng ngời, lớn tiếng trả lời: “Còn 4 ạ!”
Lúc này cậu đã hiểu và quay trở lại chỗ ngồi của mình, vừa đi vừa nói: “Ồ mình hiểu rồi, hoá ra một nửa của 8 là 4”.
Không nên nhận, xét hay phê phán một ai đó quá vội vàng khi họ có cách nhìn không giống chúng ta. Mỗi người đều là một cá thể riêng biệt, một cách sống khác nhau trong những môi trường khác nhau, do vậy sẽ dẫn đến cách suy nghĩ tư duy khác nhau.
Khi gặp bất cứ chuyện gì đừng vội kết luận họ là người thế nào? Điều chúng ta nên tìm hiểu đó là tại sao họ lại có hành vi như vậy, khi đã thật sự lắng nghe và tìm hiểu kỹ, bạn sẽ nhận thấy mọi việc không như những gì chúng ta suy đoán. Nếu ai trong chúng ta đều có thể dùng một thái độ hoà ái, từ bi để đối mặt với mọi sự việc, tin rằng chúng ta sẽ đạt được những điều tốt đẹp nhất.
"
" style="
">
Từ khóa: