
Cảnh giới cao nhất của tâm linh là tâm kính sợ
Cổ nhân có câu: “Úy tắc bất cảm tứ nhi đức dĩ thành, vô úy tắc tòng kì sở dục nhi cập vu họa” (Tạm dịch: Sợ thì sẽ không dám bất chấp làm mọi thứ cho nên sinh ra đức, vì không sợ nên thuận theo dục vọng của bản thân mà gây ra họa). Một người không có tâm kính sợ sẽ không kiêng nể gì, muốn làm gì liền làm nấy, coi trời bằng vung cuối cùng chỉ có thể nhận kết cục bi thương.
Tâm kính sợ chính là sợ Trời Đất quỷ thần, sợ nhân quả báo ứng. Bởi vì có tâm kính sợ nên họ luôn cung kính và không làm ra những việc vi phạm luân thường đạo lý, trái đạo đức làm người.
Đối với luân lý đạo đức, quy tắc, điều luật…. người ta cần phải có tâm kính sợ thì mới có thể thực hiện được chúng. Nếu một người có tâm kính sợ thì đó là người “cực phẩm” (thứ hạng cao nhất).
Cảnh giới thứ hai của tâm linh là tâm từ bi
Những người tu luyện thường nói: “Từ bi là một loại tâm thái cao thượng, là biểu hiện của trí huệ”. Nhưng người thường ở trong cuộc sống hiện thực, trong sự vây khốn của “danh, lợi, tình” thì khó liễu giải và hiểu hết được ý nghĩa thực sự của từ bi.
Trong cuộc sống hiện thực, nếu chúng ta không thể cải biến được quan niệm tự tư tự lợi thì sẽ không cách nào có thể đối xử từ bi với mọi người xung quanh. Kỳ thực, tâm từ bi tự thân nó đã mang năng lượng vô hạn, có thể khai thông và kết nối mọi sinh mệnh trong thế gian này.
Cảnh giới thứ ba của tâm linh là tâm biết ơn
Nhà tư tưởng nổi tiếng của Trung Hoa – Chu Tử Trị (1617-1688) từng giảng: “Đối với mỗi bát cháo ta húp và mỗi hạt gạo ta ăn, ta phải nhớ về sự khó nhọc của người nông dân trồng nên chúng. Đối với từng mảnh lụa ta mặc và từng sợi chỉ ta dùng, ta phải nghĩ về công lao của những người dệt nên chúng.” Thường xuyên mang trong mình tấm lòng biết ơn chính là thể hiện của tâm tính lương thiện, là một loại mỹ đức và là một quy phạm căn bản để làm người.
Tâm biết ơn cũng chính là thể hiện của tấm lòng hiếu kính đối với người bề trên. Một người mà ngay cả cha mẹ mình cũng không có tâm biết ơn thì có thể làm được điều gì vì xã hội? Khi một người cảm thấy biết ơn từng bông hoa, từng cọng cỏ, từng ngọn núi, và từng ngụm nước, thì cuộc sống của người đó chắc chắn sẽ rất phong phú và sung túc.
Cảnh giới thứ tư của tâm linh là tâm khoan dung
Cổ nhân có câu: “Thủy bất tại thâm, hữu dung nãi đại” (tạm dịch: Nước không phải bởi vì sâu mà có dung nạp cho nên mới trở thành rộng lớn). Con người cũng vậy, bởi vì khoan dung rộng lượng mà trở nên vĩ đại. Khoan dung người khác cũng chính là đối xử tử tế với bản thân mình, bởi vì canh cánh trong lòng chỉ làm tổn hại bản thân mà thôi.
Khoan dung đối với quá khứ của bản thân chính là đối xử tốt với tương lai của mình. Coi những gì đã trải qua trong quá khứ là lễ vật thì cuộc sống tương lai mới thêm phần phong phú đặc sắc.
Tâm linh của con người là có phẩm cấp. Phẩm cấp của tâm linh quyết định nhân cách, phẩm giá, và vận mệnh của đời người. Vì vậy, mỗi người hàng ngày đều cần phải tẩy tịnh và dưỡng tốt tâm linh của bản thân mình.
Anh Tú (Tổng hợp)
"
" style="
">

Từ khóa: